Không có tiền thì ông đi vận động, đi xin hỗ trợ, rồi giảng dạy… để thực hiện những đề tài mà mình tâm huyết.Xét thấy tình hình lây nhiễm HIV/AIDS trong nước đã lên mức báo động, trước những am hiểu sâu rộng, bầu nhiệt huyết và những đóng góp đầy ý nghĩa của GS Chung Á đối với công cuộc phòng, chống HIV/AIDS, năm 1996, Phó Thủ tướng Nguyễn Khánh đã đề cử ông làm Phó Chủ tịch Uỷ ban Quốc gia phòng, chống AIDS.
Thời gian này, ngoài điều hành chính công cuộc phòng, chống HIV/AIDS, GS Chung Á còn tích cực nghiên cứu, xây dựng kế hoạch, chương trình phòng, chống HIV/AIDS hàng năm và trung hạn; đồng thời tiếp tục tiến hành các nghiên cứu thực tế về tình hình dịch bệnh.
Để sát thực và đạt hiệu quả cao trong hoạt động phòng, chống ông không ngại ngần đến các “điểm nóng” về dịch bệnh trong cả nước để đẩy mạnh và triển khai thí điểm các hoạt động: Can thiệp giảm tác hại; xóa bỏ sự kỳ thị và phân biệt đối xử với người nhiễm HIV/AIDS lôi cuốn họ tích cực tham gia vào công cuộc phòng, chống AIDS.

GS Chung A và bà Hallery
Nhận thấy, nguồn lực là nhân tố quyết định cho sự thành công của công cuộc phòng, chống HIV/AIDS, PGS Chung Á lại dày công đề nghị Chính phủ tăng cường nguồn lực cho hoạt động này. Không chỉ thế, ông cũng nỗ lực vận động sự hỗ trợ từ phía các tổ chức nước ngoài, phi chính phủ (CDC; PEPFAR,LIFE GAP…) cho công tác phòng, chống AIDS.
Nhờ một phần sự đóng góp của ông, hoạt động phòng, chống HIV/AIDS của chúng ta mới có được những thành tựu khởi sắc như ngày hôm nay. Cụ thể, 4 năm qua chúng ta đã kiềm chế được sự gia tăng của đại dịch và tỷ lệ nhiễm HIV/AIDS ngày càng giảm đi; chương trình điều trị ARV, Methadone… được mở rộng; các chương trình bao cao su, bơm kim tiêm đạt được những kết quả đáng mừng; đặc biệt tạo được sự đồng thuận của xã hội trong hoạt động phòng chống HIV/AIDS, tiến tới xã hội hóa hoạt động này…
Những trở trăn…
“Mỗi hoạt động, mỗi chương trình, mỗi chuyến đi thực địa… đều để lại trong tôi những cảm xúc và những kỷ niệm không thể nào quên!” – ông chia sẻ. Ấn tượng lớn nhất đối với ông chính là chuyến đi đầu tiên, sau khi nhận chức Phó Chủ tịch Uỷ ban Quốc gia phòng chống AIDS. Lần đó, ông cùng một số lãnh đạo TP Đà Nẵng đến thăm một gia đình người nhiễm điển hình của địa phương.
Khi đoàn đến nơi mới biết anh này đã chết và gia đình đang chuẩn bị đám tang cho anh. Bởi gia đình người này rất khá giả nên đám tang được tổ chức rất lớn nhưng lạ là người đến đưa tang lại rất lèo tèo bởi sự kỳ thị của người dân với người nhiễm lúc ấy còn rất nặng nề.
“Ngay chính bản thân tôi cũng như các vị khách hôm đó cũng rất ngại ngần cầm chén nước của gia đình họ mời lên uống…”, GS Chung Á thú nhận.
Thế nhưng, chỉ một năm sau, cũng trong một chuyến viếng thăm tương tự, nhưng tại một đất nước láng giềng xa xôi (Thái Lan), sự e dè của GS Chung Á cũng như các thành viên trong đoàn công tác của ta bỗng dưng biến mất khi tận mắt chứng kiến ánh mắt trìu mến, cái bắt tay thân thiện của vị quận trưởng Chiềng Mai với những người nhiễm HIV ở địa phương.
Không ai nói gì, nhưng trong tâm tưởng của mỗi người, hàng rào ngăn cách đã từng bước bị xóa bỏ, sự kỳ thị cũng không còn… Cũng từ đây, những dự án, nghiên cứu, chiến lược phòng, chống HIV đã ra đời và “khai hoa, nở nhụy” ở trong nước.
Cũng phải mất 10 năm trời, GS Chung Á và những người có tâm huyết với hoạt động phòng, chống AIDS mới tạo được sự đồng thuận trong lĩnh vực can thiệp giảm tác hại. Hàng trăm triệu chiếc bao cao su, bơm kim tiêm được phát đi; thêm một điểm điều trị Methadone được mở ra là biết bao cảm xúc và nỗi niềm được đong đầy, nhưng trở trăn không phải là ít.
Trong sâu thẳm trái tim mình, tuy đã thôi không làm “chính sự” nữa mà rút lui vào “hậu trường” với vai trò của một chuyên gia tổ tư vấn của Uỷ ban Quốc gia phòng chống HIV và Tệ nạn Ma túy, Mại dâm, vị GS già vẫn ngày đêm nghiên cứu để tìm phương cách chống AIDS hữu hiệu nhất. Và ông luôn canh cánh trong lòng nỗi lo trước những thách thức hiện tại và trong tương lai của cuộc chiến này.
Điều mà ông trăn trở là: Sự gia tăng lây nhiễm trong nhóm quan hệ tình dục đồng giới và sự kỳ thị kép của cộng đồng xã hội với giới này; rồi vấn đề tạo công ăn việc làm cho người nhiễm… Đặc biệt, khi các nguồn viện trợ quốc tế cắt giảm, số phận các chương trình mà ông đã tạo dựng sẽ đi về đâu? Những nỗi niềm đó cho chúng ta thấy, vị GS “AIDS” còn rất nặng lòng với cuộc chiến phòng, chống HIV/AIDS của nước nhà.